Hỏi nhỏ nè, năm lớp 11 bạn đang làm gì? Có phải đang lo lắng về kỳ thi tốt nghiệp THPT và Đại Học sang năm không? Có phải bạn đang quá bận rộn với lịch ôn tập và luyện thi không? Nếu đúng thì đó là những điều bình thường.
Tuy nhiên có một cô bé cũng trạc tuổi các bạn, với khát khao hiểu biết vô tận, đặc biệt là về Vật Lý và thế giới vi mô, cô ấy đã cho ra đời quyển sách mang tên “Thế giới lượng tử kỳ bí”. Cô ấy là Silvia Arroyo Camejo, một người Đức-Tây Ban Nha. Lúc cô hoàn thành tác phẩm cũng là lúc cô bù đầu trong việc ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp phổ thông giống như các bạn.
Cô sinh năm 1986 và hiện tại tà nghiên cứu sinh sau tiến sĩ (posdoc) ngành Vật Lý tại viện Hóa Học Lý Sinh Max Planck, Đức.
 
Silvia Arroyo Camejo
Cô là một ví dụ điển hình cho việc bạn phải sống trong thế giới giữa đam mê và thực tại. Mưu sinh, bận rộn với cuộc sống nhưng bạn vẫn có đam mê cháy bỏng. Nếu công việc của bạn cũng là đam mê thì quá tuyệt vời nhưng nếu đam mê của bạn khác hoặc chưa thể là cuộc sống của bạn thì bạn phải làm sao? Chọn lựa bỏ đam mê, quên đam mê hay sống chết với nó? Bạn đã thử chưa?
Không thể nói Silvia quá rảnh rang khi viết sách vì cô đang rất bận trong việc ôn thi. Cũng không thể nói cô vì hư danh và muốn nổi tiếng vì cô nhận ra rằng nó quá phiền phức với lứa tuổi của cô. Cô nói rằng “Đây là quyển sách mà tôi hằn ao ước được đọc lúc 17 tuổi” nhưng cô không thể tìm được quyển sách nào như thế, thế là cô quyết định viết nó ra.
Nếu bạn thử viết một quyển sách nói về những thứ khô khan cho đại chúng biết đến, bạn sẽ thấy rằng kiến thức của bạn phải thật vững. Đó là khó khăn lớn nhất mà Silvia gặp phải. Cô phải tạo ra một cầu nối giữa những tác phẩm và ý tưởng đại chúng với những tài liệu nghiện cứu đầy rẫy các công thức toán-lý phức tạp. Đặc biệt điều đó càng trở nên phi thường hơn với một cô nữ sinh 17 tuổi và tất cả chỉ là tự học, tự tìm tòi.
“Cha tôi có lần nói rằng, người ta chỉ có thể viết một quyển sách như cuốn của tôi khi còn rất trẻ. Chỉ khi còn trẻ, người ta mới có đủ động lực và sức chịu đựng để làm được một điều gì đó, có vẻ như không có ý nghĩa và mục đích, không có áp lực từ bên ngoài, và cũng hoàn toàn chẳng có lợi lộc về tiền bạc. Giờ đây, tôi không hoàn toàn chắc chắn về những điều đó, nhưng tôi rất hy vọng, sau này vẫn còn tìm ra được sức mạnh và thời gian để thêm một lần nữa hưởng niềm vui sướng khi tạo ra một cái gì đó không có ý nghĩa và mục đích kiểu này.”